thuyền đã ra đi. đại dương. một sáng mai hồng
tôi ở lại một mình
đếm những dấu chân in trên nền cát trắng
bao nhiêu người đã lo sợ ra đây
cùng nguyện cầu cho trời yên bể lặng
gió ơi, hãy mang lời cầu nguyện đi xa
và xui giục cho trùng dương nổi sóng.
hỡi đau thương, hãy lại đây cùng ta nhìn:
người lái thuyền sáng hôm nay
đang ngắm trời mây
và thản nhiên cười trước sóng
đã không nguyện cho trời yên bể lặng
nhưng nguyện cầu cho chân cứng đá mềm.
hỡi đau thương, hãy lại gần đây thêm nữa,
với ta, hãy thôi đi chuỗi cười kiêu hãnh
có ngươi, ta là tất cả,
không có ngươi, ta chỉ là ta,
hãy nguyện cầu cho bóng tối thêm sâu
hỡi ngàn sao lấp lánh!
ta muốn khi mặt trời vừa lên
nắng mai sẽ xối chảy trên sườn đồi
những dòng thủy tinh loáng bạc.
ngày với đêm thù nghịch
ngày với đêm tương sinh –
từ ngàn vạn năm xưa, ánh sáng và bóng tối giao hình
này em bé thơ ngây
phải chăng em là một thiên thần vừa đoạ?
đừng nhìn ta với nét nhăn trên trán
em đang còn xa lạ
hãy cười lên, hương ngát bình minh
hãy cười lên, trăng núi an lành
cười đi như thuở nào ta còn thơ dại
xin em đừng nghe lời ta nói
để rồi lòng em thắc mắc ngẩn ngơ
ngày mai, nếu có nghe
hãy nghe lời ta như nghe suối reo
hãy nghe lời ta như nghe chim hót
như xem liễu lục bông hồng
như ngắm hoa vàng trúc biếc
như nhìn bạch vân minh nguyệt
tiếng hát ca nhiệm mầu sáng nay
đã thoát ra từ khổ đau của ngàn muôn kiếp sống
ngàn đóa sen tinh khiết nhả hương
đã nẩy sinh nơi bùn lầy nước đọng
ta vẫn đứng chờ em
Bài này được đăng lần đầu tiên trên nguyệt san Phật Giáo Việt Nam (số 16, ra ngày Rằm tháng 11 năm Đinh Dậu, 1956). Ngày xưa đọc bài tôi rất thích nhưng bây giờ tôi không mấy ưa nữa. Tôi không muốn “chân cứng đá mềm” mà chỉ muốn “ chân là chân, đá là đá” mà thôi.
Đoạn chót của bài này đã được hội Fellowship of Reconciliation cho in trong một thiệp chúc Giáng Sinh phát hành tại Hoa Kỳ. Hình vẽ là của anh Võ Đình trình bày Phượng Nam cầm con diều giấy. Phần Anh văn này do chính thầy dịch:
O innocent child
are you an exiled spirit newly set down
into this worn world?
do not look at me so,
your forehead wrinkled;
you are still a stranger here,
take my advice smile in the perfumes
of this pink dawn.
Smile, young one: moon, cloud, wind all are calm,
peaceful, harming nothing.
Smile, little child, as I did in early innocence,
knowing nothing, discerning nothing.
Close your ears to my words.
Remain amazed and in wonder as you are,
return to the place from which you came.
If the need to listen to me
occurs to you one day,
and I should be absent,
then instead become attuned to the murmur of a spring
or that of a cascade.
you will have to contemplate the yellow chrysanthemums
or the violet bamboo trees
or the white cloud
or the clear and peaceful moon.
all of them tell the same story,
as i tell today to the singing birds
this marvelous song you hear this morning
o little birds,
rises from uncounted suffering lives.
these lotus flowers which are calmly giving perfume
reach upward from the muddy pond.
I am here, waiting for you
O little child