sương đọng giọt
những đuôi lá trĩu xuống
trái cây sắp chín rồi
trên buổi sáng trái đất
đường hoa thủy tiên
sáng lên
bỗng nhiên khởi sự tan sương đầu ngõ
thương tuổi nhỏ
đường mê
đêm thâu những giọt nến chảy dài
một nụ hoa vừa nở giờ này trên sa mạc hiu quạnh
đâu đây
một hành tinh lạnh
chưa bao giờ mang hình ảnh nương cau vườn sắn
chưa bao giờ
hiến mình cho sự sống
bỗng tan đi
niềm khát khao vĩnh cữu của con người
Câu bỗng nhiên khởi sự tan sương đầu ngõ trong Tiếng Đập Cánh in là bỗng nhiên khởi sự vén mây đầu ngõ. Có lần đọc bài này thầy nói là nên chữa lại vén mây thành tan sương để cho hợp với lời tan sương đầu ngõ vén mây cuối trời trong truyện Kiều. Anh Võ Đình và chị Teo Savory dịch như sau:
Disappearance
the leaf-tips bend
under their weight of dew
fruits are ripening in
earth’s early morning
jonquils light up in the sun
the curtain of cloud at the gateway
of the garden path begins to shift:
the Way of illusion
late at night the candle gutters
this instant in
some distant desert
a flower opens
and somewhere else a cold
aster that never knew
cassava patch or gardens of areca palms
never knew the joy of life
at that instant disappears:
man’s eternal yearning