Gió hiu hắt. Nắng vàng rơi, nhẹ lắm
Chiều lung linh trên huyền ảo núi rừng
Hoàng hôn về. Ánh sáng vẫn ngập ngừng
Chưa muốn tắt trên đồi cao. Chói lọi…
Đấng Thiện Thệ nhìn mây trời trôi nổi
Và mỉm cười : “Ta hãy ẩn hóa thân
Thu đã tàn. Theo với ánh tà dương
Ngưng hóa độ ta vẫn còn hóa độ”
Rừng thơm ngát. Hoa Sa La rực rỡ
Rụng tơi bời dâng muôn sắc ngàn hương
Nước từ bi thấm nhuận vạn nẻo đường
Đến cây cỏ cũng đem lòng trìu mến.
Thôi ta đi. Cuộc tương phùng hứa hẹn
Mùa xuân sau. Nay tạm ẩn hóa thân
Pháp thể kia là vô thượng tinh thần
Thể chất ấy là nhân duyên giả hợp.
Giới và luật chính là thầy bất diệt
Của muôn đời. Trong mạt pháp điêu linh
Ta sẽ về dưới vạn thể, muôn hình
Để cứu độ cho trần gian nguy khổ.
Chúng tỳ khưu! Các ngươi đừng luyến mộ
Thân vô thường như bọt nổi mưa sa
Giáo pháp kia, suối vi diệu, chan hòa
Là phép nhiệm để cứu đời tham trước.
Các ngươi nhớ hãy tự mình thắp đuốc
Để cùng đi trong đêm tối mịt mù
Ánh từ quang là cả một nguồn thơ
Hãy chiếu dọi vào cõi đời tăm tối.
Đạo sáng ấy ta đã tìm sôi nổi
Trong bao năm khổ hạnh chốn thâm sơn
Chúng tỳ khưu nên thận trọng bảo tồn
Để hiện tại và tương lai chiếu sáng.
“Kìa thái dương trên đồi cao sắp lặn
Thôi ta đi”. Gió nấc như khóc than
Và không gian mất hết cả huy hoàng
Cảm xúc quá, ta gạt thầm giọt lệ.
Đến nay, mấy nghìn năm, bao thế hệ,
Đông lại về với gió núi mưa ngàn
Ai đã về trong trần gian máu lệ
Và hóa thân cứu muôn loại lầm than ?