đừng la mắng những con chim bé nhỏ
vì tiếng hát ca cần thiết cho cuộc đời
đừng ghét bỏ thân thể em
vì đó là đền thờ linh thiêng của linh hồn nhân loại
mắt trong của em là minh châu ngời sáng chứa đựng bóng hình tam thiên thế giới
và tai em có quyền hạn tối cao với suối chim
với hải triều sớm tối
với Beethoven, với Bach, với Chopin
với tiếng khóc trẻ thơ
với giọng ru an lành
và bàn tay em
là những bông hoa thương yêu ngàn đời không cần ai hát
(những bông hoa còn bừng nở nhiệm mầu
làm diễm lệ cả khu vườn nhân loại)
và vừng trán em
là bình minh sáng nhất của các bình minh
đừng phá hoại kiến trúc chân như!
bông lúa, nội cỏ, hương đêm đều đã cất lên tiếng bảo vệ hoà bình
tôi biết một viên đạn đồng có thể đến ghim vào trái tim con sơn ca
sáng nay trên cành xuân
đương ngợi ca cuộc đời tha thiết.
nhưng bông lúa
hương đêm
nội cỏ
rồi ngàn sao, vừng nguyệt,
bằng tất cả sắc mầu, thanh âm, bóng hình,
cương quyết
cùng chúng tôi, nguyền bảo vệ cho em.
Tôi có nghe thi sĩ Đinh Hùng ngâm bài này trên Đài Phát Thanh Saigon năm 1965. Tôi nghĩ bài này nói lên ước muốn bảo vệ sinh mệnh của tuổi trẻ đứng trước sự đe dọa của bom đạn chiến tranh.