Em là ngư dân
Trên biển sâu kéo lưới
Nước da em thơm mùi biển mặn
Những bắp thịt em cuộn tròn dưới nắng.
Tôi là con cá thu
Vảy vi lấp lánh
Giãy giụa tuyệt vọng
Cùng với hàng ngàn con cá khác
Trong lòng lưới em căng
Tôi nằm hấp hối
Trên mạn thuyền
Em phải giết tôi
Vì mạng sống của em.
Em cũng là người thiếu phụ
Ở ngoài chợ xách giỏ đứng nhìn
Tôi đã chết rồi
Nhưng mắt tôi chưa nhắm
Thịt tôi còn tươi lắm
Mang tôi vẫn còn đỏ hồng
Em mang tôi về
Chặt tôi ra thành nhiều mảnh
Bỏ vô nồi,
Buổi cơm chiều ấm áp mùa đông.
Có tôi, em và các con em có mâm cơm nóng
Dưới mái tranh mọi người ấm bụng
Còn ai nhận được ra tôi nữa
Khi sắc – không ẩn hiện quay vòng.
Một trăm ngàn kiếp làm thân con cá biển cá sông
Tôi đã vào ra bơi lội thong dong
Nhà cửa không gian có khi đẹp hơn là bích ngọc
Thế giới tôi có đầy đủ màu xanh, màu đỏ, màu hồng
Và tôi đã học thuộc lòng
Bài học bỉ thử bất nhị
Bài học dung thông
Để mỗi khi sa vào lưới
Được chết thong dong
Không hận thù, không tuyệt vọng
Bởi vì tôi biết
Sự sống làm bằng sự chết
Cái có làm bằng cái không
Mọi loài tương tức
Tôi và em dung thông.
Thơ: Thích Nhất Hạnh
Ngâm thơ: Sư cô Chân Không