Vết thương nhân loại
Gió về hơi bấc căm căm lạnh Chiều xuống nhanh chân phủ núi đồi Ri rỉ thấm dần manh áo mỏng Chất gì loang loảng. Máu ! trời ơi ! Vết thương nhân loại đà khơi mở Trên chiếc tàn thân lấm bụi đời Gió rét, chao ơi là buốt lạnh, Lòng đau như cắt, … Đọc tiếpVết thương nhân loại