Đường quê
Đường quê đi mãi về vô tận Thầm kín trong tôi gợi quốc hồn : Hương lúa mùa thu, theo gió quyện Mang về sầu muộn khóc cô thôn. Gió mưa gội rửa lòng hoa gạo Trinh bạch hồn nhiên, giọt lệ buồn. Rơi rơi theo gió, buồn cô quạnh Hoa rụng. Âm thầm, hoa … Đọc tiếpĐường quê